Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa

Ảnh bìa: Tranh minh họa của Trần Thắng

Hàng tuần khi đi thánh lễ con đều cầu nguyện cho mẹ. Hằng đêm và mỗi lần online nhìn mẹ trên camera con cũng thầm đọc kinh lạy Cha, kinh tin kính, kinh kính mừng…để cầu Chúa cho mẹ được bình an. Có những đêm mẹ khó ngủ, kêu “Sĩ ơi, Sĩ ơi” giữa khuya thanh vắng nghe thật não lòng, con đến ngồi bên giường bóp chân cho mẹ, xoa bóp hai bàn tay giá lạnh, những lúc ấy khi mẹ thiếp đi vì an tâm, con cũng thầm đọc kinh. Từ ngày mẹ và con cùng vào đạo công giáo, Chúa đã ban cho nhiều sự an lành.
Đến bây giờ con vẫn còn nhớ rõ, một buổi sáng thời tuổi thơ, khi con thức dậy thì cả bàn tay phải bị tê, mất cảm giác. Con sợ quá kêu lên “Má ơi!”. Lúc ấy mẹ đang chuẩn bị ra chợ bán, nghe tiếng con thảng thốt vội vàng chạy tới. Con nói “Má ơi, tay con bị cùi rồi”. Mẹ cầm bàn tay con xoa bóp một lát, vừa làm vừa nói trấn an “Không sao đâu con. Tại con ngủ gối tay lên đầu lâu quá máu không lưu thông được nên bị tê vậy đó.” Giờ mẹ đã già nhiều, đôi chân hay nhức mõi và đôi bàn tay thường giá lạnh. Ôi thời gian…
Lúc trước con hay buồn vì mẹ ít được quan tâm và thường thầm trách người khác, giờ đây con trở thành như đứa trẻ hồn nhiên vô tư, chỉ biết thương mẹ một mình là đủ.

Giuse Huỳnh Nhân Sĩ

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *