Một chút quê

Chiều tan tầm rào rạt phố mưa
Xua bớt oi nồng một ngày nắng chói
Hàng cây xanh chao mình tắm gội
Đường lắm người xe xuôi ngược bộn bề
Giữa Sài Gòn bỗng nhớ miền quê
Hồ Trúc Giang, chợ Ngã Năm, Thánh Thất
Bờ sông xưa đò ngang đò dọc
Cầu dây văng ru nỗi nhớ bến phà
Đường lên chùa Bạch Vân bóng ngã xế tà
Vào thắp nén hương thỏa lòng tưởng nhớ
Ba má đã đi xa, chùa như nấm mộ
Mà cỏ xanh là những cọng nhang tàn
Lúc trở về ngang qua phố Bình nguyên
Nhà xóm khang trang, miền xưa mất dấu
Giữa hoàng hôn chừng như vang tiếng sáo
Đâu cây cỏ, ruộng đồng, trời xanh ngắt bao la?
Đối diện chùa Viên Minh là bánh ướt phường ba
Về quê mấy lần chưa dẫn em ăn thử
Cầu Cá Lóc, Mỹ Lồng, Chợ Giữa
Chỉ ngang qua thôi chưa ghé lại bao giờ
Về Giồng Trôm, Ba Tri toàn những dịp tình cờ
Nói ra thẹn với lòng: chưa một lần thấy biển
Ký ức tuổi thơ nhạt nhòa ẩn hiện
Vườn dừa xanh, cầu khỉ, nhánh sông dài…
***
Thôi mình về
Muôn nẽo chiều phai
Mưa lâm râm, đường quanh co ướt sũng
Tin đến trễ như người yêu làm nũng
Em tăng ca rồi
Ta lại với ta…
SĨ HUỲNH 
(20/4/2021)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *