Cỏ thơ

Sáng đọc thơ mà lòng sợ hãi
Như gặp thứ võ công nửa chánh nửa tà
Sao có thể tràn lan như cỏ dại?
Cỏ-thơ xói mòn những mảnh đất phù sa!
Thơ-vô-hồn đâu thể nở thành hoa
Để hương đưa dịu dàng theo gió
Thơm từ ngàn xưa, bây giờ còn lan toả
Kỳ diệu làm sao sức sống những ngôn từ!
Khi cô độc, thơ là bằng hữu
Xin đừng lừa tôi kết bạn nhầm người
Khi kẻ giết thơ lại chính là tác giả
Có đâu ngờ mình tự giết mình thôi!!!

Sĩ Huỳnh

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *